|
Ký giả Liêu Văn Vĩ |
Ký giả Liêu Văn Vĩ, Trưởng ban Biên tập tạp chí Bằng Hữu của Công Đoàn tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc: Tháng 10 năm 1989, tôi đi Thiên Tân du lịch, ăn cơm tối xong bỗng nhiên nhìn thấy một quán sách nhỏ nằm riêng một góc, bước đến gần, lập tức phát hiện có một quyển sách do nhà xuất bản Văn nghệ Giải phóng quân xuất bản, nhan đề “Trung Quốc siêu nhân” của Lý Bồi Tài viết, mắt vừa nhìn thấy tôi lập tức móc tiền ra mua, xong bước nhanh trở về nhà nghỉ, đọc liền một mạch, tôi kính phục hiểu biết của tác giả, càng hân hạnh và hâm mộ tiếp thu tinh thần của tác giả. Tôi theo đuổi dấu chân và phỏng vấn Hầu Hi Quý đã nhiều năm, tôi đã viết “Trung Quốc tam đại kỳ nhân” (Hầu Hi Quý, Trương Bảo Thắng, Nghiêm Tân) đã xong từ lâu, nhưng không ai dám xuất bản. Tại Bắc Kinh tôi ngẫu nhiên gặp ông Hoàng Kim Lang của công ty trách nhiệm hữu hạn Cách Thuyên格詮 Đài Loan, ông tỏ ra quan tâm tới việc này, có ý giúp tôi về Đài Loan tìm người xuất bản, tại Trường Sa tỉnh Hồ Nam, khách sạn Tương Giang cùng tôi thương lượng rất lâu, viết bản ghi nhớ, mang đi nhiều bức ảnh quý giá mà Hầu Hi Quý tặng tôi và bản thảo. Ông Hoàng là một nhà phát minh có hạng của Đài Loan, tôi tự tiện làm việc đó không có đề phòng gì cả. Không ngờ cho tới hôm nay, ông Hoàng Kim Lang mỗi lần gặp tôi tại Bắc Kinh, Thành Đô hoặc Tây An đều tìm cách chống chế mà không thấy xuất bản, cũng không thấy “hoàn bích qui Triệu” (trả ngọc lại cho nước Triệu, ý nói trả lại bản thảo) hiện tại đối với tôi đã thành giấy vụn, thế nhưng thấy tờ Nghệ Văn Chí của Đài Loan lần lượt cho đăng loạt bài “Các nhân sĩ đặc dị công năng của đại lục”. Tôi vì tình đồng bào mà gởi gấm, còn ông ta vì cách biển mà coi thường…so sánh như thế, mới thấy ông Lý Bồi Tài được nhà xuất bản Văn nghệ Giải phóng quân cảm tử cho ra sách, chẳng phải là điều may mắn sao ?
Phiền não là phiền não, đọc sách là đọc sách, đọc xong “Trung Quốc siêu nhân” xếp sách lại mà suy nghĩ, cảm thấy hiểu biết của ông Bồi Tài là sâu xa.
Con người là gì ?
Tư tưởng gia thời kỳ Tiên Tần là Lão Tử, nói : “Con người là hạt nhân của vũ trụ, là linh vật của vạn vật ‘Trời rộng lớn, Đất rộng lớn, Con Người là một sự vật to lớn’”
Người đầu tiên khai sáng hệ thống tư tưởng của giai cấp vô sản, Engels nói “Đóa hoa hoàn mỹ nhất trên Địa cầu, đó là tinh thần tư duy.”
Ngày nay, nhân loại đã thấy được những thiên thể cách xa 15 tỉ quang niên, về cơ cấu vật chất của thế giới vi mô thì thấy được hạt quark夸克.
Thế thì nhân loại đối với nhận thức tự thân, lại càng là đóa hoa mỹ lệ. Cơ chế và nguyên lý hoạt động tư duy của đại não, cho đến nay hãy còn được hiểu biết rất ít.
Trong thế giới rộng lớn, không có điều kỳ dị gì mà không có, các loại hiện tượng công năng kỳ đặc này, nếu phát sinh trong mấy ngàn năm, mấy trăm năm, thậm chí mấy chục năm trước, đều bị con người xếp vào hàng ngũ chuyện quỷ thần, trong các điện đường, các câu chuyện thần thoại được lưu truyền hàng trăm đời, nay lại có thêm một bài vị mới. (Trích sách mới về truyện thần thoại Trung Quốc thế kỷ 20 công nguyên)
Thế nhưng vào thập kỷ 80 của thế kỷ 20, tại Trung Quốc, một trong bốn nền văn minh cổ lớn của thế giới, lại tái nhận thức đó không phải là dùng tưởng tượng và mượn sự trợ lực của tưởng tượng để hình tượng hóa các câu chuyện thần thoại. Đúng là như thế, nó giống như một tòa mê cung để thử thách con người, hấp dẫn hàng ngàn khoa học gia, các chuyên gia và học giả, không quản phải đặt chân đến đâu, đều thăm dò và nghiên cứu lĩnh vực này.
Nhân thể đặc dị công năng, nói tới thì không phải đặc dị, nó là một loại công năng tiềm tàng trong cơ thể con người, chỉ là hiện nay người ta chưa thể lý giải được nó thôi. Nó cũng là một dạng công năng giống như của các cơ quan trong con người, xuất hiện khi con người được sinh ra và mất đi khi con người chết. Nếu như nói, tri thức, tín ngưỡng, tập quán v.v… của con người, có thể dùng ngôn ngữ diễn đạt ra, mọi tồn tại của xã hội đều là văn hóa của nhân loại, vậy thì loại tiềm năng của cơ thể hoàn toàn dựa vào ý niệm, nhận biết sự vật, cải biến phương thức tồn tại của vật thể, lại có thể nói không phải là một loại văn hóa chăng ? bút giả thậm chí cho rằng loại công năng này là loại càng phức tạp hơn, do tư duy của đại não sản sinh, càng là một loại văn hóa cao cấp.
Ngày nay, chúng ta đã chứng kiến vô số sự thật trước mắt về loại công năng tồn tại khách quan này. Do đó, phải chăng chúng ta nên đối với tổng thể nội dung văn hóa của nhân loại, tiến hành nghiên cứu lại một cách khoa học, sắp xếp một cách hợp lý, từ đó đặt loại tiềm năng của cơ thể này vào trong cung điện văn hóa huy hoàng của nhân loại, cùng với các loại văn hóa khác, chiếm cứ một vị trí, mà không phải ngại ngùng vậy.
Tư duy của tôi, đương nhiên là không hoàn toàn dừng lại trong khuôn khổ mà ông Bồi Tài đã ấn định.
Năm 1915, thành phố Vienna nổi tiếng của Âu châu đã có một chứng kiến lịch sử, đã ghi nhận ngôi sao khoa học Einstein và Freud đã hợp tác với nhau tiến hành thực nghiệm về nhân thể đặc dị công năng. Hiện tại thủy tổ của tâm lý học là Sigmund Freud, đương thời được cho là đã phát hiện một vị đại sư đứng đầu thông linh học, Wolf Messing, có thể dùng mặc niệm ra lệnh cho ông, muốn Messing từ trong phòng bên kia, cách tường lấy một cái nhíp, nhổ liền ba sợi râu của Einstein, điều kiện là không được nhiều hơn hay ít hơn một sợi nào và phải làm xong trong vòng một phút. Ý niệm này vừa mới xuất hiện trong não của Freud, thì Messing cũng giống như mệnh lệnh của chỉ huy quân sự, tiến hành thực thi, đi thẳng tới phòng bên kia tường, lấy cái nhíp, đi đến trước mặt Einstein, Einstein thoải mái để cho Messing nhổ râu, cả quá trình vừa đúng một phút.
Lúc một phút kết thúc, Einstein như nằm mộng vừa tỉnh, ông kinh ngạc nhìn thấy ba sợi râu nằm trên khay, nghe Freud tường thuật rằng ông đã đưa ra yêu cầu cho Messing, và Messing dưới sự chi phối của ý niệm đã thực hiện chuẩn xác không sai, hoàn thành quá trình thực nghiệm, hai người đối diện với sự thật không thể không bàn cãi, đều cảm thấy có chút lạ lùng không thể hiểu. Cả ba người trong họ đều không hề dùng ngôn ngữ biểu đạt hàm ý của chỉ lệnh, nhưng chỉ lệnh đã phát xuất, đã hoàn thành thật kỳ diệu, không thể không nói sự truyền đạt bằng tư duy và giao ứng bằng ý niệm xác thực là tồn tại.
Trong thời gian xảy ra Đại chiến Thế giới Lần II, Messing vì phản đối Nazi纳粹 (Đức Quốc Xã) đã bị Hitler tự tay ban hành lệnh bắt giữ, ông, theo lý, đương nhiên trốn đến một nước thành viên của Đồng minh chống phát-xít là Liên Xô. Nhưng điều ông thất vọng là, tự nhận là người triệt để duy vật chủ nghĩa, Stalin đối với Messing, người được các nước phương Tây gọi là bậc thầy về thông linh thuật, không một chút đoái hoài. Đã thế Stalin còn quyết định triệu Messing đến, muốn vạch mặt sự lừa dối của ông ngay tại chỗ. Đầu tiên, Stalin yêu cầu Messing lấy ra 10 vạn rúp từ một ngân hàng lớn nhất của Nga, điều kiện là trong vòng ba ngày, không làm bất cứ thủ tục chính thức nào, không dựa trên bất cứ tài khoản nào. Đến ngày thứ ba, Messing thong thả đi bộ vào trong ngân hàng này, nó được bảo vệ gác cửa cẩn thận, nhưng bảo vệ nhìn mà không thấy ông : ông tùy tiện xé một tờ giấy vụn, tùy ý viết một câu gì vào đó, thuận tay đưa cho một bộ phận thu chi không hề cẩu thả. Nhân viên thủ quỹ dường như bị thần sai khiến, một là không xem kỹ, hai là không kiểm tra, lập tức đếm giao số tiền lớn 10 vạn rúp cho Messing mang đi. Stalin thấy Messing cầm tiền trở về [1], lại hạ lệnh cầm tù Messing, ra lệnh gia tăng canh giữ cẩn thận, ông muốn xem Messing đào thoát như thế nào. Hút hết một gói thuốc, Stalin nghĩ cách trục xuất Messing như thế nào, lại bỗng nhiên phát hiện sau lưng có người, ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Messing cười hề hề đứng trước mặt.
Stalin không thể không tin phục, thế là cuối cùng “người triệt để theo duy vật chủ nghĩa” thừa nhận thông linh thuật (đặc dị công năng) là tồn tại khách quan trong không gian đất trời rộng lớn, từ đó Liên Xô truyền bá về nhân thể đặc dị công năng, tuy có nhiều lần phản phục, sự tồn tại của đặc dị công năng trước sau không bị phủ nhận.
Mỹ và các quốc gia Tây phương công nghiệp phát triển, từ giữa thế kỷ 19 đã sớm tiến hành nghiên cứu liên tục về hiện tượng đặc dị công năng, đã thành lập “Hội nghiên cứu Tâm linh”
Họ đã làm rất nhiều thí nghiệm về hiệu ứng của “các thầy pháp và vu thuật” qua các cuộc biểu diễn, sự “chuyển thế” của xác thân là các hiện tượng đặc dị truyền thống, ngoài ra cũng tiến hành nhiều thăm dò hữu ích. Năm 1969, “Hội nghiên cứu Tâm linh” do các nhà khoa học lập ra đã chính thức sáp nhập vào “Hội xúc tiến khoa học Mỹ quốc” (American Association for the Advancement of Science), đặc dị công năng tại Mỹ đã có điều kiện thuận lợi để phát huy trong các lĩnh vực y học và quân sự.
Thế mà nhân thể đặc dị công năng tại Trung Quốc đã được phát hiện rất sớm, ít nhất là có thể truy ngược đến thời Chiến Quốc, quan thái sử Đam, Lão Tử. Sau đó trong Sử Ký, Hậu Hán Thư đều có ghi nhận kỳ nhân dị thuật. Sau đó, có những nhân vật được lưu truyền cùng với các quyển tiểu thuyết thiên cổ như Tôn Ngộ Không, Khương Tử Nha, Na Tra, Tế Công, ai có thể nói rằng pháp thuật tề thiên của họ không phải là gom góp, tập đại thành từ nhân thể đặc dị công năng trong dân gian ?
Tư duy của tôi như con ngựa buông cương, đơn giản là không có cách gì bó buộc được.
Lạo Sơn đạo sĩ xuyên tường vào nhà, so với Trương Bảo Thắng và Hầu Hi Quý xuyên tường vào nhà thì có gì khác nhau ? Tế Công chuyển nước từ dưới giếng, so với Hầu Hi Quý gọi thuốc lá tới từ không trung thì có gì phân biệt ? Bản lĩnh cao siêu của Tôn Ngộ Không so với Hầu Hi Quý rót xăng vào thùng từ một hộp diêm cách xa cây xăng 50km, vẫy tay một cái, cá tươi thành ương, so với Trương Bảo Thắng lấy vật từ trong bình kín, đưa mì vào bụng người không qua miệng, thì có gì khác nhau ? Khương Tử Nha hô phong hoán vũ, so với Hầu Hi Quý, Trương Bảo Thắng hô phong hoán vũ thì có sai khác gì về mặt bản chất ?
Đương nhiên, hiện tượng đặc dị công năng không phải là hiện tượng chuyên biệt của một quốc gia, Pháp quốc, Ấn Độ, Nhật Bản, Đức quốc, và nhiều quốc gia khác đều có xuất hiện kỳ nhân đặc dị công năng.
Vấn đề là chúng ta tiến hành nghiên cứu như thế nào. Thí dụ như nói tốc độ của ý niệm di vật siêu việt hơn tốc độ bình thường như tốc độ của ánh sáng, âm thanh ? Tốc độ này dường như đồng bộ với tốc độ tư duy, không bị sự hạn chế của không gian, cũng không bị sự khống chế của thời gian. Vậy phải định nghĩa như thế nào ? Còn nữa, ý niệm di vật của Hầu Hi Quý có phạm vi rất rộng, nhỏ là đồng tiền cứng 5 xu, lớn là cả một cái bàn tiệc rượu; rẻ tiền như lưỡi dao cạo râu, quý giá như một bụm vàng; vật chết như một tô cua đinh chưng, vật sống như một con chim bồ câu đang bay, hầu như không điều gì là không làm được. Những vật này đến vô ảnh, đi vô tung, vậy chúng là thế nào, vật chất hay không phải vật chất, hoặc là từ phi vật chất biến thành vật chất ?, lúc chúng xuyên qua vách tường, xuyên qua gỗ ván, xuyên qua tấm thép, nếu như có người không đồng ý chúng là hình thức phi vật chất hóa, thì giải thích thế nào cho thỏa đáng ?
Hiển nhiên dễ thấy nhất, ý niệm di vật của Hầu Hi Quý cho đến Trương Bảo Thắng, dùng cái gọi là vận động không gian bốn chiều hay năm chiều, cũng không có cách nào bổ sung hoàn chỉnh lý thuyết. Viết đến đây, tôi chợt nhớ đến Thánh Đông Thăng (nguyên danh là Thịnh Đông Sinh) có kể một câu chuyện liên quan tới Hầu Hi Quý, có thể giúp tôi một chứng cớ để bàn luận.
Đó là một ngày mùa hạ năm 1985, Hầu Hi Quý và Lưu Thuận Cang đi về đông đến Thượng Hải, họ làm khách ở tại nhà của Vương Thu Bình, đường Tân Vĩnh An. Một buổi tối, Hầu Hi Quý, Lưu Thuận Cang và Vương Thu Bình đi tới thương xá Hoa Kiều ở đường Nam Kinh, thương xá đã đóng cửa, Lưu Thuận Cang thúc Hầu Hi Quý làm ra vài điếu thuốc lá Trung Hoa hút chơi.
“Không được, ai muốn thì người đó móc tiền ra.” Hầu Hi Quý nói.
Lưu Thuận Cang đếm tiền đủ để mua ba điếu Trung Hoa đưa cho Hầu Hi Quý, ông cầm tiền để trên lòng bàn tay phải, thổi nhẹ một cái, tiền biến mất, đồng thời trong người Hầu Hi Quý xuất hiện hai điếu Trung Hoa, điếu thứ ba đụng vào song sắt cửa sổ rớt xuống sàn xi măng dưới cửa sổ.
|
Thuốc lá Trung Hoa |
“Mau đi nhặt, nếu không mất tiền suông đó.” Hầu Hi Quý vừa dứt lời, Lưu Thuận Cang bèn chạy tới lượm điếu thuốc rồi trở lại chỗ cũ. Đã đủ ba điếu, không thiếu điếu nào.
Thương xá đã tan sở, cửa sổ cửa cái đều gài chốt, nhưng nhân dân tệ bay vào như không có gì cản trở, thuốc lá Trung Hoa bay ra cũng không có gì trở ngại. Hiển nhiên cửa sổ bằng kính, cửa cái bằng ván gỗ, tường vách có kết cấu bằng vật chất cứng chắc có thể ngăn cản thuốc lá Trung Hoa bay ra, thế nhưng không thể ngăn trở thuốc lá Trung Hoa ở dạng phi vật chất hóa. Ba điếu thuốc sau khi bay qua cửa kính hoặc cửa ván thì tự nhiên khôi phục bản chất vật chất của chúng, chỉ có điều khôi phục hơi nhanh một chút, đến nỗi có một điếu đụng phải song cửa sổ thì bị cản trở…đáng tiếc là quá trình vật chất phi vật chất hóa, người phàm mắt thịt nhìn không thấy, mà máy chụp hình cũng không chụp được, lý luận có vẻ rất khó diễn tả cho rõ ràng.
Điều đó rất khó lý giải, ngày 20-02-1882, Anh Quốc lần đầu tiên thành lập hội nghiên cứu nhân thể đặc dị công năng (Hội nghiên cứu Siêu tâm lý học – Society for Psychical Research) đến nay đã hơn 100 năm, trên thế giới, các nước chính thức có hơn 240 cơ quan tiến hành nghiên cứu nhân thể đặc dị công năng, nhưng nhiều cơ chế phát sinh hiện tượng nhân thể đặc dị công năng, quá trình biến dị cho đến cơ sở sinh lý, tâm lý đều rất khó lý giải rõ ràng, trong sự bí hiểm của vũ trụ này, cái phức tạp nhất, không biết có phải không, là sự sản sinh thần bí của hiện tượng đặc dị công năng và cuối cùng là sự biến mất thần bí của nó. Vì vậy nhà khoa học trứ danh của Trung Quốc, giáo sư Tiền Học Sâm nói, nghiên cứu nhân thể đặc dị công năng một ngày kia có thể tìm ra khâu đột phá, thì nhân loại sẽ đón nhận thêm một mùa xuân mới của cách mạng khoa học kỹ thuật .
Tôi nguyện, để chuẩn bị đón tiếp mùa xuân khắp nơi đầy bông trái này, vì vậy trong mấy năm nay, chăm chăm không mệt mõi thu thập những câu chuyện thần thoại về Hầu Hi Quý, hi vọng có một ngày xuất bản thành tập, vì nghiên cứu khoa học mà cung cấp những tư liệu tuyệt hảo, vì hậu nhân để lại truyện ký cung cấp một phần sự hiểu biết về con người và việc làm của Hầu Hi Quý.
Tôi vẫn còn điều đáng tiếc là, khoảng tháng ba tháng tư năm 1987, trong một ngày trời mưa âm u, Hầu Hi Quý đã đến nhà tôi, ông lấy ra một vé xe lửa tối tốc hành đặc biệt đi Bắc Kinh, ông hi vọng tôi có thể cùng lai kinh một thể. Tôi chợt nghĩ đến việc theo ông đi Bắc Kinh, hiểu thêm ông, phỏng vấn ông, không phải là một cơ hội tuyệt vời sao ? Nhưng tôi đang công tác, vừa mới được giao trọng trách, lẽ nào lại bỏ đi. Vì vậy tôi phải khéo léo từ chối. Hôm đó ánh mắt của Hầu Hi Quý biểu lộ tinh thần tiếc nuối đành phải chịu.
______
[1] Theo truyện kể về Wolf Messing, có hai sĩ quan cảnh sát đi theo Messing, sau khi nhận được tiền, Messing ra ngoài và trình cho hai sĩ quan này, họ kiểm tra cẩn thận xong, mang trả lại thủ quỹ, người này xem lại chứng từ xong, ngã ra bất tỉnh vì quá bất cẩn (Ghi chú của người dịch).
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét